Khi "nhà có điều kiện" nuôi chó
Giàu có không phải số dư trong tài khoản mà là phong cách sống, từ góc nhìn của việc nuôi thú cưng.
Nuôi chó mèo là trải nghiệm ai cũng nên có, và có 1 bé pet của riêng mình khác với nuôi chung với cả nhà rất nhiều. Mình vẫn luôn bảo bạn bè mới cưới: “Nuôi thử con gì đi rồi hãy thử bầu bí” - vì nuôi Bun Bun đã dạy mình quá nhiều điều.
Nói vậy thôi, con cái đến là duyên phận, hiếm khi mình cảm thấy sẵn sàng. 7 năm trước Bun Bun đã đến với cuộc đời mình một cách vô cùng sóng gió. Người nhận nuôi chó mèo thì nhiều, nhưng người tự tay cứu chúng thì ít. Cưu mang một số phận không may mắn không phải đợi tới khi mình giàu có.
Môi trường sống cho con
Ngày con còn nhỏ, 2 mẹ con ở trong 1 căn phòng trọ chật hẹp tại SG, lên cầu thang mình phải bế bé vì ở chung chủ, họ không thích. Nhưng con lớn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã 30kg, hầu bao mới ra trường của mình không kham nổi một nơi rộng rãi hơn.
Thế là mình đánh liều thuê 1 nhà nguyên căn rồi chia phòng, đăng tìm người trọ cùng để giảm bớt gánh nặng tài chính. Ưu tiên người cũng có chó để con có bạn.
Quyết định liều lĩnh này không bền, nên mình về HN ở với gia đình cho con có nơi ở thoải mái hơn. Cái gì cũng có cách giải quyết.
Dinh dưỡng cho con
Người ngoài bảo mình cho con ăn “sang” - nhưng với mình đó là tối thiểu, vì như vậy mới đảm bảo sức khỏe. Tiền có thể kiếm lại được nhưng sức khỏe thì không, đặc biệt là khi con đang tuổi ăn tuổi lớn.
Ngày còn đi làm, mình cho con ăn hạt Royal Canin, khi mình mở pet shop thì con được ăn nhiều hạt xịn hơn. Hàm lượng protein hạt Bun ăn chưa bao giờ dưới 35% và dưới 200k/kg (giá bán lẻ), sau này mình tự mở xưởng sản xuất đồ ăn tươi nên con cũng không cần phải ăn đồ công nghiệp nữa.
Mình đã mất tròn 1 năm để tìm ra công thức pate/raw food vừa ngon vừa đủ chất theo chuẩn khoa học, vừa để kinh doanh - nhưng cái chính là cho con mình. Con được đổi vị thường xuyên, từ đơn giản như gà, bò heo, tới lạ hơn như chim cút, vịt, trâu, các loại cá, tôm.
Của nhà trồng được, nên tính ra cũng rẻ.
Trong tự nhiên, chó mèo không ăn cơm - nên thực đơn của con đa phần là thịt (800gr/ngày giảm xuống còn 500gr/ngày vì con cần giảm cân). Lém lỉnh lạ, con rất khoái cơm, rất thuần Việt. Nên hôm nào ngoan lắm, thì được thưởng 1 bát cơm trắng!
Dù rất thích, nhưng con không được ăn snack công nghiệp, quá nhiều hương liệu, không cần thiết. Xưởng Pawrents Choice của mình có cả snack sấy khô thuần tự nhiên, Bun ăn cái này.
Tụi trẻ con mà, không biết cái gì là tốt cho mình, nên cha mẹ phải có kiến thức và cứng rắn.
Giáo dục, kỷ luật
Con đã được đi học 1 lần, nhưng mình cho con về, vì người ta không dạy được con nhiều bằng mình tự dạy. Con biết bắt tay, nằm, ngồi, lăn tròn, xoay vòng, quỳ, giả vờ xỉu. Con hiểu nhiều lệnh như “đi ra”, “đi vào”, “lên xe”, “dừng lại”…v…v…
Con sạch sẽ, đi vệ sinh ở ngoài. Từ ngày nuôi Bun Bun, mình đã dắt con đi dạo hàng ngày, bất chấp mưa nắng, khoảng 5000 lần. Nếu có thể mình sẽ chơi với con, nhân viên shop cũng được khuyến khích chơi với con.
Con biết không được xin ăn khi mình đang dùng bữa (nhưng vẫn xin người khác vì mọi người thường dễ tính hơn). Con sống dư dả, nhưng tuyệt đối không phải công tử muốn gì được nấy. Mình là người châu Á, nên cũng chẳng lạ khi léng phéng mình vả ngay :)
Vấn đề của việc nuôi 1 chú chó cỡ lớn, không chỉ là dòng Pitbull, đó là bạn phải kiểm soát được nó. Xin đừng làm người cha mẹ bất lực, để con làm loạn! Yêu mấy thì yêu, hư phải xử.
Có một điều mình đã rèn cho con từ nhỏ là không-dùng-xích, hay chuồng. Nếu có điều gì con không được làm, hay nơi con không được đi - thì con cần hiểu được điều đó và làm theo lệnh. Chứ không phải con thì cứ kéo dây, mẹ thì cứ cố ghìm, trông rất là không có quy củ, và mất kiểm soát.
Việc không dùng xích cũng là để con giữ được sự bình tâm. Con phải cảm thấy an toàn, không bị kìm kẹp hay ngăn cản, trong chính ngôi nhà của mình.
Bạn bè
Giao lưu với chó khác là điều vô cùng cần thiết, các con cần được học hỏi và vui đùa cùng đồng loại.
Khi đi chơi, con muốn ra ngửi bạn nào, con cứ làm. Mình có thể ra hiệu cho chủ bạn con từ xa để họ biết con nhà mình lành. Sự kìm giữ hay lo lắng, hoảng loạn từ phía chủ cực kì dễ kích động chó.
Nếu chó của bạn sống trong tình yêu và được dạy dỗ, ở trong trạng thái tâm lý tốt, không có mục đích tiêu cực nhất định (giành cái, cắn đàn, bảo vệ chủ) thì sẽ không bao giờ tấn công bạn khác. Mình cần tin con và tạo cho con môi trường thân thiện để chơi đùa.
Tất cả những điều đó là “kiến thức, kinh nghiệm, trải nghiệm”. Đó là sự giàu có mình muốn nói tới.
Nhiều người hỏi: Tại sao mình tự tin khi đưa Bun Bun ra ngoài như vậy? Khi nhiều bạn pitbull khác bị nhốt, xích, không bao giờ được đi chơi? Vì mình đã chuẩn bị “hòa nhập cộng đồng” cho con từ ngày đầu tiên.
Đã nhiều sân chơi từ chối mẹ con mình vì con là Pitbull, nhưng mình chưa bao giờ bỏ cuộc. Tới khi gặp hội chó vườn hoa Nhà hát lớn - nơi Bun Bun 30kg chỉ là một đứa còi. Con được chơi với các bạn cùng kích cỡ và còn to hơn nữa!
Việc hiểu cách chơi đùa của chó là rất quan trọng, nhiều khi nhìn từ ngoài vào thấy như đánh nhau - nhưng thật ra không phải. Mà kể cả đánh nhau thật, cũng chưa chắc đã là tiêu cực. Chó sống theo đàn và bạo lực là 1 cách giải quyết mâu thuẫn nội bộ rất bình thường.
Chó của bạn phải hiểu được vị trí của nó trong đàn, chứ việc bạn bảo vệ nó và để nó nhơn nhơn tự đắc với những anh chị khác - tới lúc bạn không ở đó, thì căng à nha.
Mình tự hào rằng Bun Bun hiện tại có thể nghe lệnh và không tham gia những cuộc giao đấu đậm mùi xã hội này. Nhưng kể cả con có đánh nhau, mình cũng có thể đánh giá được lúc nào cần can ngăn, lúc nào không. Và quan trọng nhất, mình dám vào đấm bất kì đứa nào chơi xấu - kể cả đó là Bun Bun hay những nhóc còn lại. Hội chơi cún của mình anh chị nào cũng sẵn sàng làm vậy - nuôi những dòng chó mạnh như thế này, cần có máu mặt.
Triệt sản là quyết định đúng đắn nhất, kể cả khi rất nhiều người “tiếc hộ” mình, vì con rất đẹp để nhân giống. Vì nhờ điều này, mà con đằm tính đi, bớt đánh nhau giành cái.
Nhìn chung, con luôn chọn chơi đùa với bạn hợp cạ hoặc tự chơi hơn là gây gổ. Con cũng không bao giờ bặt nạt bạn nữ, dù bạn ấy có tấn công con đi chăng nữa.
Kết
Nuôi Bun Bun với mình là một chặng đường không chỉ có yêu thương, mà còn rất nhiều kiến thức và sự gan lì. Không một ngày nào, khi ra đường, mình không bị người ta lườm nguýt vì con là Pitbull.
Cảm ơn con, vì đã luôn là một cậu bé ngoan, hiểu chuyện và sẵn sàng chứng tỏ cho cả thế giới: Người ta tạo ra con để chiến, nhưng con chỉ muốn, và xứng đáng được yêu thương.
Con luôn đợi đón khách tại cửa hàng Bun Bun Pet Shop, mời bạn qua chơi với mẹ con mình ^^
Bài viết thuộc thử thách viết 30 ngày của khóa học Writing On The Net. #wotn6
Rốt cuộc e kinh doanh bao nhiêu nghề vậy? Siêu